Lưu Diệu Vân, born December 1979, is a Vietnamese poet, literary translator, and managing editor of the bilingual Culture Magazin. She received her Master’s Degree from the University of Massachusetts in 2009. Her bilingual works have appeared in numerous Vietnamese print literary journals and online magazines. www.luudieuvan.com. Her publications include 47 Minutes After 7, poetry, Van Nghe Publisher, (2010), The Transparent Greenness of Grass, flash fiction, Tre Publishing House, co-author (2012), Poems of Lưu Diệu Vân, Lưu Mêlan & Nhã Thuyên, poetry, Vagabond Press, co-author (2012).
Michael Brennan is a Tokyo-based writer and publisher. His most recent collection Autoethnographic was short-listed for the Victorian Premier’s Award and won the Grace Leven Prize. He established and runs Vagabond Press, one of the most prolific publishers of poetry in translation from Asia Pacific. His first collection translated into Vietnamese translated by Lưu Diệu Vân is forthcoming from Hanoi-based AJAR Press, and a second collection in Japanese, titled アリバイ, translated by Yasuhiro Yotsumoto and in collaboration with Korean artist Jieun June Kim was released in July 2015.
Cast away You’re a message in a bottle cast into the ocean forty years ago at the end of a great conflagration in a country no one cares much for anymore. Drifting in that ocean of yours, there are the great things to ponder: sky and ocean, and you between with the message you carry that no one has read. It’s all so heartless in its ways, this mystery that was halfway through when you awoke. Even if you knew the beginning you doubt it’d make much sense and somehow know now the end will be a let down compared to the horrors you’ve been imagining in the quiet moments, which are many. Still, the sky is endless and the ocean deep and its warm here inside the unnameable. When you drift back to the haste in which you were written, that long arc of inertia that sent you out into the breakers and the days heading out to open ocean, you feel a little teary with everything that’s passed and the hope that started it all. Some nights, rocking on the waves under the stars, you remember being in pieces on the shore and her hand quickly scribbling you into being, the distant cracks of gunfire bursting distance, the night sky bright with burning buildings and those rough voices getting closer, when she stuffed you in your glass cell and sent you on your way. It’s true you will never get out and so you’re left to wonder what witness you bear: an accusation, a plea for mercy, a suicide note, perhaps a last ditch love letter. Noah in love ‘If one of us dies, I’m moving to Paris.’ That’s how it started, love, liquid and light, no escape clause, no pre-nup, a cardigan and fluffy slippers and the refrain of per capita happiness indexed against inflation. #2+2=5. LOL. It’s a business strategy, gimlet, not a song! We’d friended on Facebook. I’d been distracted, cruising drunk, hoping for just a little disambiguation, to be fluently human as YouTube. Then the fateful day she updated her status and a little part of me died. I’d followed their relationship for months, lurking on the edge, thrilled by the singularity, of love posted, cascades intoxicating, distant and sweet. I learnt French, then tried my hand at Java, PHP, HTML, wanting to slip under the skin of things, to get to grips with the apparent devotion, the lack of context, the ease of emotion. Think of it, Wherever US is, WE are!! I’ve downloaded everything, I’m learning every move she made on the Boul'Mich' late last summer. I’m a study in readiness, the promise of reincarnation.
| Trôi giạt Mi là mẩu tin trong chiếc chai bị ném vào đại dương bốn mươi năm trước vào điểm cuối cơn đại hỏa hoạn ở một đất nước chẳng ai màng biết đến nữa. Trôi giạt trong đại dương của mi, ngẫm suy bao điều to lớn: bầu trời và đại dương, mi lẫn ở giữa cùng lời nhắn mi đeo mang chưa ai từng đọc. Quá đỗi vô tình, điều huyền bí ở khoảng giữa lúc mi tỉnh dậy. Ngay cả khi đã biết điểm khởi đầu mi cũng hồ nghi liệu điều ấy có ý nghĩa gì và cớ chừng bây giờ biết rằng điểm cuối kết sẽ là nỗi thất vọng so với những ghê rợn mi đã tưởng tượng trong những phút lặng im, rất thường. Thế mà, bầu trời vẫn bao la và đại dương sâu thẳm, và nỗi ấm áp bên trong điều không thể gọi tên này. Khi mi giạt trở lại lúc mi được viết nên trong hối hả, vòng cung lê thê của sự trì trệ ấy đã đẩy mi vào những con sóng lớn, và trong những ngày trôi ra biển rộng, mi rưng rưng nghĩ lại tất thảy những gì đã qua và niềm hy vọng đã khơi nguồn mọi thứ. Nhiều đêm, lênh đênh trên sóng dưới sao trời, mi nhớ thuở còn là những mảnh rời trên bờ và bàn tay nàng thoăn thoắt những nét chữ thành hình mi, tiếng súng gãy vỡ lạnh nổ dòn từ phía xa, đêm rực cháy những tòa nhà và những giọng nói nặng nề càng lúc càng dồn gần, khi nàng nhét mi vào nhà tù thủy tinh và đẩy mi đi. Sự thật là mi sẽ không bao giờ thoát khỏi, nên mi chẳng thể làm gì ngoài việc tự hỏi mi đang cưu mang nhân chứng gì: một lời kết tội, sự cầu xin tha thứ, tâm thư tuyệt mạng, hoặc có thể là một tình thư tuyệt vọng cuối cùng. Noah đang yêu ‘Nếu một trong hai ta chết, anh sẽ chuyển tới Paris.’ Chuyện bắt đầu như thế, tình yêu, chất lỏng và ánh sáng, không điều khoản lối thoát, không hợp đồng tiền hôn nhân, một chiếc áo len và đôi dép bông cùng sự kiềm chế của tỷ lệ hạnh phúc trên mỗi đầu người tính theo chỉ số lạm phát. #2+2=5. LOL. Đây là chiến lược thương mại, mũi khoan, không phải bài ca! Mình đã kết bạn trên Facebook. Tôi lúc ấy rối bời, chuếnh choáng say, hy vọng dù chỉ một chút gì sáng sủa, để nhuần nhị con người như YouTube. Rồi đến cái ngày định mệnh nàng cập nhật trạng thái mới, trong tôi chết đi một phần. Tôi dõi theo quan hệ của họ hàng tháng trời, ẩn mình bên lề, phấn khích với tính chất độc đáo, của tình yêu được công bố, say sưa như thác chảy, xa cách và ngọt ngào. Tôi học tiếng Pháp, rồi thử cả Java, PHP, HTML, mong muốn ngụp sâu vào mọi sự, gắng thấu hiểu sự thành tâm hiển lộ, sự thiếu ngữ cảnh, sự thanh thản của cảm xúc. Nghĩ xem, Nơi Nào có HAI TA, thì MÌNH ở đó!! Tôi tải về mọi thứ, tôi tìm biết từng chuyển động của nàng tại Boul’Mich’ vào cuối hè vừa qua. Tôi là đối tượng nghiên cứu của sự sẵn sàng, một hứa hẹn của hóa sinh. |